| 
 "Một giáo sư nước ngoài khi thăm  lớp A1 toán có nói với tôi là các  em học sinh trường tôi có một vẻ đẹp  kỳ lạ không tả được. Tôi muốn nói  thêm là vẻ đẹp ấy là vẻ đẹp trí tuệ  nên cảm nhận tùy thuộc vào sự thông  minh của các vị khách".
  
 PGS.TS.NGƯT Nguyễn Vũ Lương, hiệu trưởng trường Chuyên Khoa học tự nhiên, ĐH QGHN hào hứng "khoe" với PV.    Trường Việt Nam chưa đạt chuẩn nhưng...
                                  |                                 | "Ước mơ của chúng tôi phụ thuộc vào cấp trên" |                   Hiện  nay, một số phụ  huynh cho con  đi du học hoặc học trường nước ngoài  ở  Việt Nam với chi phí rất đắt đỏ.  Ông nghĩ sao về vấn đề này?     Theo tôi đó chỉ là  sự vô lý, tốn tiền. Các trường nước ngoài rất thích   học sinh giỏi ở Việt Nam vì một lý do rất đơn giản: được dạy học trò    giỏi là một hạnh phúc của người thầy. Đấy là  chưa kể người học phải  trả  mức học phí cao so với rất nhiều lần trong nước.     Theo cá  nhân tôi hoàn toàn có thể tiết kiệm nếu chúng ta xây dựng được  các  trường đáp ứng nhu cầu của người học. Những trường chuyên ở Việt Nam  có  đội ngũ thầy giáo giỏi về các bộ môn nên chỉ cần tăng cường khả năng   sử dụng tiếng Anh là đủ. Hiện nay, Bộ GD&ĐT đang thực hiện chủ   trương xây dựng các trường chuyên đạt chuẩn quốc tế. Tôi nghĩ đây là một   ý tưởng rất hiệu quả và thực tiễn.    Nhưng nhiều người vẫn quan niệm vào trường quốc tế sẽ tốt hơn?     Theo tôi, những học sinh giỏi sau khi có thành tích học tập ở các  trường  chuyên hay các trường đại học ở Việt Nam nếu có điều kiện tu  nghiệp  nâng cao kiến thức ở  nước ngoài thì rất tốt. Nhưng số học sinh  này  không nhiều. Trong khi đó, nhiều học sinh khi học bằng tiếng Việt  còn  kém thì học thông qua một ngôn ngữ khác chắc chắn không hiểu gì.  Một vài  năm nữa khi các học sinh các trường quốc tế mà thi đại học sẽ  kiểm  chứng cho nhận định của tôi.  Nhưng xét về sự nổi tiếng thì trường Việt Nam vẫn lép vế?     Nếu xét về tiêu chuẩn của một trường đạt chuẩn quốc gia thì các trường ở   Việt Nam chưa đạt vì cơ sở trang thiết bị, ngoại ngữ chưa hòa nhập với   quốc tế, kéo theo phương pháp giảng dạy chưa tiên tiến. Nhưng những  tiêu  chuẩn này không phải là quyết định hoàn toàn, có thể khắc phục  được nếu  chúng ta chịu đầu tư. Ngoài ra, các trường chuyên của Việt Nam  lại có  những ưu điểm quan trọng mà các trường nổi tiếng ở nước ngoài  quan tâm  là trình độ chuyên môn của đội ngũ giảng viên.    Có một  lần tôi sang dạy  ở Thái Lan khi nghe mình giới thiệu là lãnh đạo  một  khối (khi đó chưa thành lập trường) đã được thành lập từ 40 năm và  học  sinh đạt gần 100 giải quốc tế về toán tin, ông chủ tịch hội đồng  quản  trị đề nghị ngay với ông hiệu trưởng trao đổi về kinh nghiệm quản  lý  của trường.    Ông nói trường của ông có thầy giỏi, trò giỏi,  tại sao cơ sở trang  thiết bị lại thiếu thốn như vậy. Chẳng lẽ tư tưởng  mong chờ vẫn tồn tại?    Không chỉ tôi mà toàn thể giảng viên,  học sinh, không chỉ một ngày mà  hết ngày này qua ngày khác luôn có mơ  ước là trong tương lai được dạy và  học ở một ngôi trường khang trang.  Tuy nhiên, ước mơ này phụ thuộc vào  cấp trên. Hơn nữa giáo dục không  phải là đơn vị kinh doanh luôn có sự  đầu tư của Nhà nước.      "Thu lợi" gì từ học sinh?    Nghe nói học sinh lớp 10 của trường ông đã có nghiên cứu khoa học?     Hằng ngày, các em học sinh phải vượt qua thách thức nhỏ là các bài toán   khó, còn nghiên cứu thì các em hướng tới các phát hiện mới dù rằng rất   nhỏ. Nếu từ bé chúng ta giáo dục cho các em biết nâng niu các tài sản   trí tuệ  bé nhỏ của mình thì tương lai mới thành công như GS Ngô Bảo   Châu được. Trường tôi đã thực hiện nghiên cứu từ 3 năm nay và đạt kết   quả tốt, các em rất hạnh phúc với quyển sách in về các công trình nhỏ bé   của mình. Tôi nghĩ vậy thật tuyệt vời.    Hiện nay, thầy cô  danh tiếng thường rất giàu vì dạy thêm được nhiều. Với  những thành tựu  đó chắc giáo viên trường ông "thu lợi" nhiều lắm?     Cũng có  những người bạn cũ gặp lại tôi bảo thương cho bạn vì cái nghề  khổ.  Nhưng với chúng tôi đó là sự hạnh phúc và cũng là nghề "thu lợi"  được  rất nhiều vì học sinh của trường giỏi, sau này rất thành đạt. Nhưng  cái  lợi đó không phải là tiền. Học sinh của chúng tôi rất thông minh,   trong sáng và có sự yêu ghét rõ ràng.     Nghề đi dạy hạnh phúc và  "thu lợi" ở chỗ được học sinh yêu quý là yêu  quý thật. Được học sinh  ca ngợi thì sự ca ngợi ấy rất có ý nghĩa. Thầy  nào mà bị học sinh ghét  chắc sẽ có vấn đề gì đó. Trong các nỗi buồn thì  buồn nhất là học sinh  không yêu quý, tôn trọng mình. Nhưng để làm được  điều đó thầy giáo khi  đứng trên bục giảng cũng phải là một nghệ sĩ.      Dạy toán phải lãng mạn, bay bổng    Quan niệm đứng trên bục giảng phải là nghệ sĩ nghe hơi lạ, ông có thể giải thích về vấn đề này?     Tôi may mắn được học nhiều thầy giỏi ở đại học Tổng hợp như thầy Phạm   Đức Chính, Nguyễn Duy Tiến... nên dần dần tôi mới thấu hiểu thế nào là   trình bày một bài giảng thực sự.     Dạy đầu tiên là một nghệ  thuật lấy người nghe làm trung tâm. Học sinh  học thầy cách suy nghĩ,  cách phân tích, tư duy sáng tạo mà điều này  không thể thay thế được  bằng các phương tiện thông tin như ti vi,  internet... Người thầy nghệ  sĩ phải làm cho học sinh hài lòng khi vượt  qua những thách thức.      Có những bài toán, người dạy vô hồn với bước 1 làm thế này, bước 2 làm   thế nọ, nhưng khi hỏi lại "vì sao" thì không trả lời được. Nếu người   thầy phân tích được bài toán này đẹp, có nguồn gốc từ đâu, tại sao giải   nhanh được thì đó là nghệ sĩ. Còn người kia chỉ là "thầy vẹt" mà thôi.                                    |                                 | Tôi thích hình mẫu người thầy như một cánh diều ước mơ |                     Ông tự nhận mình là nghệ sĩ trên bục giảng?     Tôi không tự nhận mà một số người thân thiết và học sinh tặng cho mình   danh hiệu đó. Nhưng quan điểm của tôi cũng là thế, đã dạy thì phải là   nghệ sĩ, phải lãng mạn. Tôi may mắn hơn nhiều người khác là được dạy   trường chuyên và dạy đội tuyển, sự thông minh của học trò sẽ chuyển   sang. Đó thật sự là hạnh phúc.     Dạy toán thường là khô cứng mà ông nói phải lãng mạn, bay bổng nghe có  vẻ kỳ cục?     Đã là một nghề thì luôn có thể đạt đến mức mà bản thân mình hài lòng  thì  tại sao dạy toán thì không thể? Kể chuyện vui thôi như khi dạy khái   niệm giới hạn. Càng gần đến điểm giới hạn thì thông tin biết càng  nhiều  nhưng không được chạm đến điểm giới hạn. Giống như truyện "Chuyến  xe  đêm" viết về Andersen. Khi bà quý tộc ngỏ lời muốn kết hôn thì  Andersen  bỏ đi vì muốn trong ký ức của bà mãi mãi là Andersen cổ tích  như bà  thường nghĩ.    Tôi thích hình mẫu người thầy như một cánh  diều ước mơ, phải thật giỏi  môn mình thường dạy nhưng cũng đời thường  như uống bia, xem đá bóng,  chơi thể thao.     Xin cảm ơn ông về  buổi trò chuyện!    Thu Hiền (thực hiện)
 Theo bee.net.vn   |